Chỉ cần hai miếng bánh mì
Tôi từng nghe một câu nói từ Ấn Độ: “Mỗi ngày bạn chỉ cần hai chiếc chapatti.” Dĩ nhiên, câu này không có nghĩa là bạn thật sự phải sống chỉ bằng hai miếng bánh mỗi ngày, mà là một lời nhắc nhở rằng thực ra chúng ta cần rất ít để tồn tại.
Gần đây, tôi thấy câu nói này đặc biệt hữu ích, khi tôi liên tục có những ham muốn muốn ăn đồ ngon, mua thêm quần áo, và nhiều thứ khác. Nó khiến tôi dừng lại và nhớ rằng mình cần rất ít — dù tôi có thể muốn rất nhiều thứ.
Điều làm tôi ngạc nhiên là chúng ta thường xuyên muốn những thứ mà mình hoàn toàn không cần. Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu, rồi cảm giác thôi thúc thực hiện ý nghĩ đó xuất hiện theo sau, và ta có thói quen tâm lý là cứ thế chạy theo sự thôi thúc ấy. Ý nghĩ đó có thể được gieo vào đầu ta bởi thứ gì đó ta đọc trên mạng, nghe từ bạn bè, hay xem trong một chương trình truyền hình. Nó đến từ đâu cũng không quan trọng… chúng ta lập tức muốn có nó.
Tôi biết có lúc chỉ cần ai đó nhắc đến chuyện đi du lịch hay tập luyện cho một sự kiện nào đó, là ý nghĩ ấy đã ăn sâu vào đầu tôi. Đột nhiên tôi bị “móc câu” bởi ý tưởng đó và bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình để biến nó thành hiện thực. Tôi sẽ đặt vé, dành thời gian lên kế hoạch rồi đi chuyến đi đó — đơn giản chỉ vì ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu. Tôi từng tập luyện hàng tháng trời cho những sự kiện thể lực (như triathlon, ultramarathon hay thử thách Goruck) chỉ vì ý tưởng đó chợt lóe lên trong tâm trí.
Với đồ ăn cũng vậy: tôi thèm một món gì đó, và lập tức lao đi tìm nó. Thức ăn ở ngay trước mặt, và tôi không thể cưỡng lại việc ăn nó, ngay cả khi tôi không thật sự đói.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ta dừng lại ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện? Nếu ta nhận ra cơn thôi thúc ngay từ lúc ban đầu, và chỉ đơn giản nhìn nó đúng như bản chất của nó: một xung động sinh khởi trong ta, giống như hàng ngàn suy nghĩ và cảm xúc khác xuất hiện suốt cả ngày?
Chúng ta không cần phải làm nô lệ cho những xung động của mình. Ta có thể nhìn thấy chúng bằng sự chánh niệm và quan sát chúng với sự tò mò. Ta có thể nhắc mình rằng mình chỉ cần hai miếng bánh, rồi quay trở lại trạng thái sống bình thường. Ta có thể đưa ra lựa chọn không dựa trên cơn thôi thúc nhất thời, mà dựa trên những ý định lớn hơn của mình. Và tôi tin rằng ta có thể tìm thấy hạnh phúc trong rất ít, bởi hạnh phúc không đến từ việc thỏa mãn các ham muốn, mà từ việc nhận ra rằng có điều tốt đẹp trong ta và trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.