Những nguy hiểm của việc đọc
Một trong những lý do lớn nhất khiến tôi chệch khỏi triết lý tối giản của mình chính là… việc đọc.
Cụ thể hơn, là đọc về những gì người khác đang làm.
Tôi đọc một bài blog, hay một bài báo, về ai đó đang làm điều gì đó thú vị: đi du lịch, áp dụng một hệ thống năng suất mới, tập một kiểu luyện tập mới, pha cà phê thủ công, làm bánh mì. Và rồi tôi cũng muốn làm như vậy.
Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều như thế. Chúng ta đọc những thứ truyền cảm hứng, hoặc nghe bạn bè kể về chúng, rồi tưởng tượng ra chính mình đang làm những điều tương tự.
Điều này thường là một điều tốt — cảm hứng vốn là điều tốt, đúng không? Học hỏi từ người khác chắc chắn là tốt. Nhưng cảm hứng ấy cũng rất thường khiến tôi quên mất những gì mình đã học, và chẳng mấy chốc tôi lại lao vào một con đường mới, mua sắm đủ thứ để phục vụ cho đam mê mới đó… chỉ để rồi bỏ dở khi tôi lại đọc được điều gì khác.
Điều này đã xảy ra với tôi hàng chục lần. Tôi muốn học tiếng Tây Ban Nha, lập trình, làm bánh mì, làm pizza, pha trà, đi bộ đường dài, CrossFit, chạy ultra, vẽ, viết truyện hư cấu, chơi guitar, học lịch sử, xem phim, đọc những tiểu thuyết vĩ đại, và còn nhiều nữa.
Xét riêng từng thứ, tất cả đều tuyệt vời. Nhưng khi tôi bị ám ảnh bởi điều mới tiếp theo cần học, thì những thứ khác sẽ bị bỏ bê. Tôi không thể học tất cả cùng một lúc. Sự xao nhãng như vậy kéo sự tập trung của tôi đi chỗ khác, khiến tôi không thể làm tốt bất kỳ điều gì.
Vậy “thuốc giải” là gì? Sự tập trung. Gắn bó với một điều đủ lâu để thực sự học được nó. Nhớ rõ những ưu tiên của mình. Không để bản thân bị phân tán bởi mọi thứ mới mẻ mà mình đọc được.
Câu trả lời không phải là ngừng đọc, mà là trở nên chánh niệm hơn với những xung động của mình khi đọc.